399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Em là thằng sinh viên nghèo lên thành phố học phải ở nhà bác ruột. Công nhận là ở phòng sạch sẽ sướng thật. Bác em cũng thuộc thể loại người dễ tính, thoải mái, ở với bác cũng không có gì là bất tiện cả, mỗi tội nhà lắm chuột, mèo diệt cũng không hết. Để em kể cái câu chuyện đầy đau đớn về mấy con chuột khốn nạn.
Bác em để cho em cái tủ quần áo bằng gỗ, xịn không thể tả, ăn đứt mấy cái tủ bằng vải phông bạt của tụi sinh viên nghèo khác. Nhưng mà gỗ cũng lâu rồi, mưa nắng ẩm mốc nó bị kênh không thể đóng kín được. Rồi lại cả em ghét cay ghét đắng băng phiến cũng như mấy cái mùi xịt quần áo rẻ tiền. Rẻ thì không chịu được, đắt thì chẳng có tiền, nên em không dùng cái gì ạ, chỉ bột giặt Omo mà phang thôi. Lũ chuột nó sắp thống trị thế giới hay sao ấy, chúng nó vào hẳn tủ em để cắn quần áo. Mà lần đầu em phát hiện ra là buổi sáng đi học. Em chơi game cả đêm, sáng dậy muộn vội vơ cái quần, tụi bạn cứ nhìn rồi cười em, mới đầu em không hiểu gì đâu, mãi sau ông thầy em gọi em lên bảng mới lắc đầu bảo :’ Anh về nhà thay ngay cái quần tử tế cho tôi.’
Ôi nhục ơi là nhục, cả lớp em gần trăm đứa buổi ấy cười sằng sặc. Chỗ quần ở mông bên phải em bị khoét đúng hình trái tim luôn. Về nhà em mua ngay mấy viên thuốc diệt chuột đặt gần cửa tủ quần áo. Lúc ý em nghĩ thuốc diệt chuột quái gì vừa đẹp mắt, lại còn thơm thơm như viên kẹo. Để mấy ngày liên tục, ngày nào cũng hết sạch thuốc diệt chuột, chắc thuốc diệt chuột nó ngon lắm hay sao ấy. Công nhận thuốc này nó hiệu quả dã man luôn ạ. Tầm gần tuần sau, bác em bảo thấy chỗ sân có mấy con chuột chết. Em khuyên mấy bác sinh viên nghèo như em, dù có bủn xỉn, keo kiệt cũng gắng mà mua thuốc diệt chuột đúng hãng, kẻo thủng quần hình trái tim như em mà hối hận không kịp.